Page 256 - Địa chí Hà Đông
P. 256

PHẦN 2  LỊCH SỬ



              đã bán ruộng đất và chuyển sang kinh doanh  ngày nhiều lượt về Vân Đình. Đường tàu
              dịch vụ như: mở lò mổ trâu, lợn, buôn bán  điện nối Hà Nội với Hà Đông giúp cho việc

              hàng tơ lụa (hàng tấm), chăn nuôi bò sữa,  gắn kết mật thiết giữa Hà Đông và Hà Nội,
              làm  chủ  thầu  khoán  xây  dựng,  hay  kinh  tiện lợi nhất là bà con đi buôn bán tơ lụa.
              doanh nhà cho thuê, rạp hát...                  Người dân vẫn chủ yếu là đi bộ, bên cạnh

                 Hội chợ triển lãm giới thiệu hàng hoá ở  đó xích lô, xe lôi xuất hiện ngày càng nhiều,
              Hà Nội diễn ra đều đặn từ 1918 đến 1941  nhất là tại các tuyến phố trung tâm. Đặc biệt
              thường ở Khu Đấu Xảo, trước là trường đua  là sự xuất hiện của xe đạp, chủ yếu là xe
              ngựa (nay là Cung văn hóa Hữu Nghị). Đặc  đạp Peugeot của các gia đình khá giả, công
              biệt, tại hội chợ Hà Nội lần thứ 13 (từ 19-     chức, vừa là một tài sản, vừa là phương tiện

              12-1936 đến 3-1-1937), các gian hàng của  hiện đại vào thời đó.
              tỉnh  Hà  Đông  bán  được  34.111  đồng  tiền       “Chấn hưng công nghệ” tuy mang lại
              hàng (nhiều hơn cả Trung Kỳ, Nam Kỳ và  sự phát triển ở các làng xã, nhưng việc sản

              Cao Miên - 32.283 đồng). Tham dự hội chợ  xuất  hàng  hóa  nằm  trong  khuôn  khổ  của
              Hà Nội, sản phẩm của Hà Đông thường là  một  nền  kinh  tế  thuộc  địa,  lệ  thuộc  vào
              vải, lụa, thêu, Đắc ten.. Ngoài ra, năm 1903,  chính quyền thực dân; nguồn nguyên liệu
              Cầu Đơ đã tổ chức một hội chợ, với nhiều  sản xuất và sản phẩm làm ra đều do tư bản
              gian hàng. Sau Hội chợ, nhiều khách đến  Pháp nắm giữ và độc quyền. Vì vậy, thực

              tận các xưởng ở Hà Đông để đặt hàng .           chất  của  “chấn  hưng  công  nghệ”  chính
                                                     1
                 Những người có gian hàng ngồi cố định  là một thủ đoạn bóc lột tinh vi về sức lao
              ở  chợ  phải  đóng  thuế.  Thuế  nhiều  ít  phụ  động tài khéo của thợ thủ công ở Hà Đông,

              thuộc vào giá trị, số lượng hàng hóa và vị trí  tư bản Pháp vừa đạt được lợi nhuận kinh
              chỗ ngồi. Còn những người bán hàng không  tế, vừa đạt thêm mục đích chính trị trong
              thường xuyên, mỗi lần vào chợ, phải qua  chính sách cai trị thực dân.
              người bán vé thu tiền thuế. Nộp bao nhiêu           Nông  dân,  thợ  thủ  công  bị  thực  dân
              do người bán vé tự định lượng giá trị hàng  phong kiến bóc lột nặng nề nên cuộc sống

              hóa. Vì các khoản thuế này phần lớn phải  rất khổ cực. Ngoài lao động vất vả, hằng
              nộp cho chính quyền Pháp theo lệ ngạch.  năm,  họ  còn  phải  gánh  chịu  thuế  thân  và
              Chỉ còn lại một phần nhỏ dùng để trả công  cảnh bắt lính, bắt phu. Thuế thân, còn gọi là

              cho người coi chợ thu thuế, tu bổ chợ và chi  thuế đinh sưu là nghiệt ngã nhất, đánh vào
              tiêu cho tế lễ của làng.                        người đàn ông có độ tuổi từ 18 đến 60. Chính
                 Giao thông đô thị xuất hiện và phát triển  quyền thực dân, phong kiến bổ thuế ngay từ
              nhanh.  Xe  khách  từ  Hà  Đông  chạy  hằng  đầu năm với mức thuế 5 đồng đối với người
                                                              giàu, 2,5 đồng với người bình thường; người
              1   Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử, số 2 (309)/2000,
                  Tr66                                        nghèo phải đóng thuế 1 đồng, với việc lý


              256       địa chí hà đông
   251   252   253   254   255   256   257   258   259   260   261